Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 SUỴT !!! BÍ MẬT!


Tên tiểu thuyết: SUỴT !!! BÍ MẬT!
 Tác giả: Nevy (Yeye Tiny)
 Thể loại: phiêu lưu tình cảm, hài hước, viễn tưởng.

 Lời ngỏ: tiểu thuyết mình viết trong 2 năm cuối Đại học, mong các bạn cùng chia sẻ cái thế giới điên loạn bên trong cái tôi vật vã của mình nhé! ^^...
"Đó không phải là một nơi nào trên thế giới này.
Cũng không phải là một hành tinh nào trong vũ trụ này.
Đơn giản đó là một thế giới mà tôi đã tưởng tượng ra.
 Nhữngnhân vật được tôi nhào nặn và giờ đây tôi dành nó lại cho bạn…
Hãy nhắm mắt lại và đi vào giấc mơ đó.
Mọi sự trùng hợp và kì lạ chỉ là những diễn biến ngẫunhiên của trí tưởng tượng mà thôi!
Và bí mật sẽ dần được hé lộ khi bạn thay đổi thành chính bạn..."

***
 CHƯƠNG I
 NGỦ ĐI EM...
 Hơi…! ( Chú thích: tiếng thở dài)


 Lời đầu tiên xin được tự giới thiệu. Tôi- một đứa con gái bình thường. Ngoài hai từ “bình thường” ra tôi không biết phải nói gì hơn về bản thân. (Thật nực cười!)


 Bạn bè, tiền bạc, nhan sắc, trí lực: tóm lại một câu- không quá tồi mà cũng chẳng gọi là đáng hãnh diện. Nếu ví tôi là một ngôi sao giữa bầu trời thì nó chắc hẳn phải là ngôi sao khá là u ám. Không biết từ lúc nào tôi đã quên mất mình từng là con người thế nào- có phải là con nhỏ lạnh tanh ngay trong ánh mắt lẫn nụ cười hời hợt này chăng. Nó đấy- đang đứng đối diện với tôi- tấm gương ấy- một cơ thể rỗng!!!


 Ngàn lần tôi tự hỏi mình con đường tôi đi có điều gì đang chờ đợi, tại sao tôi cứ mãi tìm kiếm những thứ vô hình trong khi nó là gì tôi lại hoàn toàn mù tịt. Và rồi tôi lại bước đi- không hề nhìn lại- không hề quan tâm đến bất kì ai, kể cả mọi thứ xung quanh, kể cả khi ai đó gọi nhầm lấy tên tôi, kể cả…


 - Cháu gì ơi, cháu vừa đánh rơi tiền thì phải?


 Tôi liền quay lại ngay lập tức. Cúi chào thật lễ phép vị ân nhân vừa rồi, tôi nhanh chân tiến về phía bậc thềm đi vào trạm, sau lưng tôi- ánh mắt thỏa mãn cho cái nền giáo dục hoàn hảo mà các bậc phụ huynh luôn trông mong ở chúng tôi toát ra từ cụ già ngồi gọn gàng trên hàng ghế đợi. Chẳng có gì đặc biệt- mọi chuyện vẫn có lúc xảy ra như thế.

 Tôi lặng lẽ ngồi vào số ghế của mình và không quên hẹn tên trạm mình muốn dừng vào màn hình sau lưng ghế phía trước mặt. Chẳng có gì đặc biệt- mọi chuyện vẫn có lúc xảy ra như thế.


 Vài gương mặt quen thuộc tỏ ra bình thản nếu chẳng may chạm mặt ai đó mà họ vốn biết là từng gặp đâu đấy trong trường hoặc Kí Túc Xá. Tôi có cảm giác ngực mỗi người trẻ tuổi chúng tôi sắp bị nứt toác ra bởi những cái “tôi” quá lớn thì phải? Một con bé xinh xắn trỏ vào tôi, nó nói với một âm lượng thật nhỏ… đủ để vài người chung quanh nghe thấy, trong đó có tôi. Việc tôi mãi mê nhìn ra bên ngoài không có nghĩa là tôi không chú ý đến hình ảnh phản chiếu hai đứa con gái phía sau mình. Câu hay ho nhất mà tôi có thể chọn lọc được trong toàn bộ câu nói của nó là: “Tớ từng gặp qua cậu ta nhưng chẳng có chút ấn tượng nào cả, trông rất chậm chạp và cô lập…” Tôi muốn cười lên cho thỏa cơn thích thú, con bé đó cho rằng nó rất hiểu tôi sao. Hừ! Chẳng có gì đặc biệt- mọi chuyện vẫn có lúc xảy ra như thế.
 Thằng bé xòe mấy ngón tay mập mạp trước mặt mình, nó liếm chem chép cái chất ngòn ngọt còn sót lại sau khi đã thanh toán xong que kẹo to đùng. Tôi thèm. Thèm búng vào chiếc tai vểnh nhòn nhọn cứ lúc lắc của nó. Người phụ nữ mãi buôn chuyện với cô bạn bên cạnh nên chẳng nhận ra thái độ lấm lét thập thò của nó. Cu cậu lấy thêm một que kẹo in hệt loại ban nãy nhưng khác màu, hơi nhướng sang phía mẹ nó thăm dò chút động tĩnh, nó lại yên tâm đánh chén tiếp. Tôi lại thèm. Thèm ngoáy vào lỗ tai vì buộc phải nghe cuộc trò chuyện bình phẩm nhân cách của bọn oắt con mà dựa theo kiểu đồng phục tôi đoán chúng chỉ vừa tốt nghiệp cấp 3 và mới bước chân vào ngưỡng cửa trường Đại Học- Lớp Hội Họa năm thứ nhất. Chắc chắn. Nó in lồ lộ ngay cái phù hiệu màu mè hoa lá trên chiếc nón hình mặt gấu của chúng.

 Thật là nhanh, chỉ mới lan man suy nghĩ vài điều vớ vẩn về mình, tôi ngạc nhiên khi thấy thằng bé đã ném que kẹo giờ đã trần như nhộng vào túi rác nhỏ, bàn tay lại xòe ra căng mọng ướt rượt, cái lưỡi xinh phối hợp với đôi môi bé hồng mun mút từng ngọn búp măng. Tôi thèm quá… Thèm cái cảm giác được trở về vườn hoa rộng khắp êm ái cả lòng người, căn nhà nho nhỏ tĩnh lặng dưới giàn dây lá xanh non- nơi đó, tôi vẫn thường ngồi trên ngọn đồi heo hắt gió để nhìn khắp một vùng quê hương bình yên bằng sự thỏa thích từ tâm hồn đứa con gái chốn rừng núi hoang dại. Mảnh đất nào ở đấy cũng được bàn chân tôi khám phá từ những tháng ngày tuổi thơ. Tôi yêu mến vùng đất ấy đến như vậy sao lại chấp nhận tìm đến đây- nơi mà ngước lên chỉ là dãy tòa nhà cao vút cùng những hệ thống đường thi nhau chằng chịt. Thật đặc biệt- mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
 Đứa con gái đã biến mình trở nên xa lạ với thế giới xung quanh, nó mất đi đôi cánh tự do của mình từ lâu và cũng không biết từ bao giờ nó đã quên mất mình từng là con người thế nào- có phải là con nhỏ lạnh tanh ngay trong ánh mắt lẫn nụ cười hời hợt này chăng. Nó đấy- đang đứng đối diện với tôi- tấm gương ấy- một ánh mắt trống rỗng!!!

 Tâm hồn tôi rộng rãi lắm, nó có thể chứa đựng toàn bộ thế giới này, thế nhưng tất cả chỉ là vô số những viên sỏi giống nhau mà thôi, chẳng có một viên đá khác biệt nào làm tôi say mê, tôi yêu thích và nó sẽ trở thành kim chỉ nam cho mình cả. Tâm hồn tôi khuyết một điều gì đó- điều gì để giúp tôi nhận ra giữa cái thế giới bao la này- tôi không phải là kẻ cô đơn và bất lực. Bạn bè tôi có thiếu đâu nhưng họ vẫn là họ, họ không thể ru trái tim tôi 1 giấc ngủ ngon. Tôi là ai? Tôi bỗng dưng không biết mình là ai…không biết làm gì…chẳng biết làm gì…

 Chúng tôi họp mặt cạnh hồ sen nhân tạo. Chú thích: “Chúng tôi” quen nhau trong một chương trình đua xe ảo cảm giác mạnh do Khu mua sắm tổ chức với giải thưởng khá lớn. Tôi vốn chẳng quan tâm đến chúng lắm, hoàn toàn, cho đến khi nghe công bố giải thưởng. Ngoài ra còn có vài lí do khác nữa…

 - Chào! Mọi người khỏe chứ?

 “Mọingười” chào lại tôi. Đông đủ- tôi cười gượng vì nhận ra đứa trễ nhất chính là mình.

 - Xin lỗi nha! Xe trượt chạy khá chậm, các cậu biết đấy!

 Chúng tôi trao đổi cho nhau những món quà gặp mặt tự làm theo như quy định đã giao của nhóm. Tôi kín đáo nom kĩ nét mặt lạ lùng của một đứa mà tôi đã để ý từ hôm tham gia cuộc thi này. Nhỏ tên Quân Quỳnh, gọi thân mật là Q. Nói ra thì hơi kì lạ nhưng chính xác tôi tham gia cuộc thi đó là vì Q… Tuy nhiên những đứa còn lại nhìn Q thì lại với ý nghĩ khác. HonHon (Hoàng) chống tay lên bàn, mắt nhỏ nhìn xa xăm, hai cô bạn đối diện cũng trân trân nhìn về phía màn hình trên vách kính đang phát đi phát lại đoạn quảng cáo ồn ào. Bỗng không hẹn cả bọn phì cười rồi đột ngột phá lên giòn giã. LaKiTa (Lã Kim Trâm) lau nước mắt vỗ vai Q.

 - Nhờ cậu mà bọn này được dịp cười thả phanh đấy!
 Q ngẩn lên ngơ ngác. Nó không biết rằng món quà của mình trông rất buồn cười, chính xác mà nói thì cách gói quà của nhỏ sai về cơ bản, nghĩa là mặt giấy trái phải đã bị nhầm. Giấy gói của nhỏ thì rất đẹp, chẳng dễ gì kiếm ở các cửa hàng tự động trong trường, phải cất công đến tận trung tâm mĩ thuật mới mong kiếm ra loại giấy MT ấy. Giấy to quá cần thiết với đồ bên trong, các nếp gấp vụng về chứng tỏ người sử dụng chưa hề biết về công dụng của nó là loại giấy gói thông minh. Bốn cái nơ to tổ chảng xếp hàng ngang trên món quà hình chữ nhật mà tôi đoán có thể là một loại thẻ hay tấm hình nào đó đại loại thế bởi trông nó lép xẹp. Tôi nhướn mày, trước mắt, tôi có thể biết con bé này rất khá giả, bởi chẳng ai tốn công, tốn sức đi mua một loại giấy gói đắt tiền mà lại chẳng hề quan tâm đến việc sử dụng nó. Tôi gật gù như thể mình đơn giản chỉ nghĩ đến tấm lòng của cô ấy:
 - Món quà mang phong cách không đụng hàng.
 Cả ba cô gái còn lại mỉm cười đồng tình, riêng Q thì sau câu nói đầy “nhã nhặn” vừa rồi của tôi vẫn chưa chịu thay đổi ánh mắt mà từ lần gặp đầu tiên, cô vẫn luôn nhìn tôi như vậy. Cứ như nhỏ biết tỏng hết về tôi ấy, dù hơi khó chịu nhưng chẳng hiểu sao tôi lại rất có ấn tượng với nhỏ. HoYai (Hoài) đưa chiếc muỗng lên mút xong lại chép môi:
 - Mình thấy FiFi có vẻ lạ lắm, bình thường bạn cũng thế ư?
 Các bạn đoán ra ai không? Tên tôi đấy! Phi Phi- Đỗ Bảo Phi Phi! Con nhỏ có cái tên ấy bỗng ngơ ngác nhìn lên, trả lời thế nào mới phải nhỉ? Khi tôi đang tính bịa đại một lời nói sáo rỗng nào đó thì tôi lại bị chính cô gái chân dài tên Q “tia điện” về mình. LaKiTa chớp mắt, thói quen ngộ nghĩnh của cô nàng trước khi bình phẩm về việc gì đó.
 - Trông cậu có vẻ không giống bề ngoài của cậu lắm thì phải?
 Ngoài Q ra, không ai để ý câu hỏi đầy tư lự của LaKiTa. Hon chỉ tay về màn hình trên tấm kính đang phát mẫu quảng cáo cho nhãn hiệu thời trang ViTaDa vốn rất được ưa chuộng vì không gây hại cho môi trường. Tôi đằng hắng uống vội ngụm nước tránh ánh mắt của Q. Hôm nay là một ngày đặc biệt, trống ngực tôi đập rộn ràng, nhất là khi giọng cười của các cô gái vang lên bàn tán về mẫu quảng cáo. Thật khó diễn tả được cảm giác lạ lẫm này, tâm hồn tôi bỗng dưng mong manh tựa chiếc lá, cứ chực rung rinh chất xúc cảm trong người. Tôi đã bắt gặp cảm giác ấy bao nhiêu lần rồi, mà sao lại quen thuộc lẫn thiết tha. Tôi liếc sang Q, cô bật cười trong trẻo- nụ cười làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi… Rồi tôi mặc cho mọi người bàn tán về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ thời trang nhảy qua phim ảnh, lại đến trường học rồi đến nước uống, lôi cả chuyện chính trị đem ra bàn luận. Tôi thề là rất muốn tìm thấy niềm vui trong câu chuyện của họ, nhưng dường như tất cả đều không giống với cái khát vọng sâu xa nhất trong tiềm thức mà tôi có. Chỉ có điều, hôm nay hơi khác, tôi thoáng thấy điều gì đó không giống mọi ngày, một tia sáng chói chang giữa hàng ngàn viên sỏi khác- phải- tưởng chừng như tôi sắp với tay chạm vào nó ngay lập tức vậy. Tim tôi sao lại rộn ràng như ai vừa khẽ sờ lên ngực… Thật đặc biệt, mọi chuyện có lúc không xảy ra như thế!

 Q đặt tay lên vai tôi khi tôi ra về được một đoạn. Chính xác là lúc chúng tôi vừa chia tay xong, tôi đã phát hiện cô ấy đi theo sau, tôi biểu hiện sự ngạc nhiên lẫn thú vị. Nói là định mệnh thì hơi quá đáng nhưng giây phút này tôi thú thật đã chờ đợi từ rất lâu. Một thứ thật to lớn nổ bùng lên trong tôi. Vì sao ư? Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã ấn tượng với con bé tham gia thi đua xe đó có điều gì đó rất giống mình, sự tin cậy chẳng hạn, một cái cảm giác chủ quan mà tôi mơ hồ khẳng định. Đó là lí do tôi muốn tham gia bởi tôi trông chờ cái kết quả ngày hôm nay. LaKiTa cho rằng tôi đang giấu điều đó, thì tôi có giấu giếm gì đâu, chẳng qua bạn ấy không nghĩ đứa con gái duy nhất thắng giải đua xe lại trông hiền lành, lặng lẽ như tôi thôi.
 Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau một cách tự nhiên, như là những người bạn lâu ngày gặp lại, không chút gò bó, hoàn toàn thoải mái. Trái với cơ thể đang thả lỏng của mình, niềm khoái cảm dồn hết lên nụ cười của tôi. Q giơ tay lên cao hướng lòng bàn tay về phía tôi, chẳng cần nói gì tôi giơ tay vỗ bốp vào tay của nhỏ. Rõ tức cười nếu tôi buộc phải nói rằng nơi chúng tôi đứng là khu vực Đại lí Rác- nói cho sang thì như vậy chứ đúng hơn là những bãi rác chưa qua xử lí. Sau màn trùng phùng y như phim thì hai đứa con gái tôi đã gây chú ý với một số nhân viên và mấy con rô bốt gom rác- Họ đơn giản là nhìn chúng tôi… đắm đuối.

 Đường từ siêu thị về Kí Túc Xá trường tôi hơi xa, do phải ngồi xe trượt khá lâu nên tôi dễ để mình suy nghĩ miên man theo những đoạn nhạc êm dịu. Xe trượt trên đường ray, nó chậm nhất trong số các loại xe nhưng rất an toàn, xe trượt liên tục và biết cách sắp xếp địa điểm khách muốn xuống để vẽ ra lộ trình cho mình. Chính vì thế, nó vừa chạy được ở những đường ngập đầy nước, vừa chui trên các đường ống chằng chịt phía trên, hoặc nổi trên mặt nước chỉ bằng cách trượt từ từ thong thả. Có thể nói là trượt trên mọi địa hình. Kí túc trường tôi có trạm riêng nên không lạ gì nếu tôi bắt gặp vài LoGo quen thuộc từ các khoa hoặc cùng lớp. Nhìn dòng người đi bộ trên những con đường di động bên ngoài tôi nhớ đến những người bạn khi nãy. Điều làm tôi khá chú ý là câu chuyện của HonHon- nhỏ là đứa mê tín, nó thích nói về những chuyện bí ẩn với một giọng điệu rất ư là chắc chắn. Với Hon, thế giới tâm linh của con người là thế giới tồn tại song song với con người nhưng không hẳn hoàn toàn độc lập với con người. Nó phản chiếu cuộc sống của con người, có khi là những mặt trái xấu xa ngay trong sâu thẳm mỗi chúng ta, có khi là cái nhận thức mà không bị ràng buộc bởi bất kì điều gì. Trong đầu tôi đang hiện hình một thứ cụ thể tương tự như Hon nói- thế giới gương! Một “tôi khác” đang tồn tại trong đó, nó chỉ đối diện với tôi khi tôi nhìn vào nó, vậy lúc tôi đi mất, “tôi ấy” sẽ làm gì nhỉ? Tôi bỗng rùng mình ớn lạnh… “Nếu muốn nói chuyện với thế giới đó thì đúng giờ, ngày, tháng mình sinh ra ngâm mình trong bồn tắm, tất nhiên là trút bỏ xiêm y rồi”- Hon chau mày trả lời câu hỏi đùa của Ho- Yai, nhỏ tiếp: -“ Còn nữa nha, phải là nằm cuộc tròn người ấy, xung quanh bồn là bốn cây nến đỏ, gạo, muối, một nhúm tóc của mình thì sẽ được nói chuyện với người dưới nước…” Cả bọn hú lên đúng với ý đồ của nhỏ! Vai tôi run run cố kềm không bật ra tiếng vì chợt buồn cười khi nhớ đến bộ dạng mà nó biểu hiện.
 Tôi chóng cằm nhìn vào ô cửa kính, khẽ di ngón tay trỏ lên từng nét gương mặt mình trên gương. Có thật là “cái tôi” trong gương kia có thể trò chuyện với tôi chăng, nói vậy Q chính là “cái tôi” đó của tôi, cô làm tôi có cảm giác đang bóc dần lớp mặt nạ mình ra. Còn mặt khác, trong thâm tâm tôi có chút mãn nguyện rằng mình đã tìm được một tri kỉ. Tôi rúc rích cười, lén nhìn xung quanh xem có ai nhòm ngó hành động “tự sướng” của mình không, may mắn là mọi người vẫn chăm chú với công việc của mình hơn là để ý đến con nhỏ ngốc tôi. “Xe chạy chậm thật!” Tôi buộc phải nghĩ vậy bởi cảm giác mệt mỏi lấn át cả cơ thể vốn khỏe mạnh, đêm hôm qua tôi phải tìm tài liệu cho môn “Nghệ thuật phê bình điện ảnh” đến mãi sáng, ngủ được một giấc tới trưa lại đi gặp bạn bè. Chưa bao giờ tôi lại thấy mệt mỏi và cơn nhức đầu bỗng ập đến bất thường như vậy. Mặc kệ, tôi cố đánh một giấc đợi chuông báo xuống trạm…
 Chiếc đầu lắc lư đổ gục khiến tôi choàng tỉnh, nhướn đôi mắt nhìn khắp lượt sau khi sửa lại tư thế nửa nằm nửa ngồi đáng xấu hổ của mình. “Oaaaaaaaa!” Không ngăn được cái ngáp đáng nguyền rủa, tôi thẹn thùng nhìn mọi người, họ như người giả điếc tỏ vẻ chẳng quan tâm gì hết. Vậy cũng hay! Tôi tiếp tục nhìn ra ngoài, dòng người vẫn trôi cạnh xe trượt, hệ thống giao thông chằng chịt có lúc khiến tôi phát ốm đi được, so với những ngày đầu ngưỡng mộ biết mấy công trình thông minh của con người thành phố thì giờ đây cảm giác ngột ngạt càng làm tôi cảm thấy cô đơn hơn. Sao thế nhỉ? Có điều gì đó không bình thường, tôi nhíu mày bỗng nhớ lại niềm xúc động thoáng qua lúc ở siêu thị khi nhìn thấy thứ gì đó, đầu óc bỗng rối bời nặng trịch. Tôi lại giật phắt người, chuyện gì đang xảy ra thế này- trong ô kính nơi tôi đang ngồi không có hình ảnh của tôi, tôi ngồi lui lại, cố gắng nghiêng người đủ mọi phía, không có! Tôi nhìn nơi khác, hành khách khác đều có ảnh phản chiếu trong ô kính cạnh họ cơ mà…
 - Bạn gì ơi, cho mình hỏi mấy giờ rồi?...
 Câu hỏi của tôi rơi vào thinh không, cô ta thậm chí không thèm nhìn tôi nữa, tôi giơ tay gây sự chú ý cho bất cứ ai nhưng vẫn vô dụng. Tôi ôm đầu mình- “Bình tĩnh, bình tĩnh!” Tôi không phải một hồn ma, đó là điều chắc chắn, nhưng tại sao chứ. Tôi xuống trạm trong nỗi hoang mang. “Nghĩ gì đi chứ, mọi chuyện đâu thể tự nhiên lại quái gở thế!” Tôi tìm những thứ có thể soi được trên đường nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi… mình trong gương đâu cả. Hết cách! Tôi nhún vai đá mạnh chân vào không trung- “Úi!” Người đàn ông quay phắt lại- thầy chủ nhiệm ư? Giờ này ông ấy ở Kí túc làm gì nhỉ? Tôi le lưỡi rụt cổ, đứng chết trân tin chắc rằng thể nào cũng bị trừng trị thích đáng. Thế nhưng ông chỉ đứng ngó quanh quất, mặt đỏ gay vì giận dữ và có thể tin chắc đây là trò của đám sinh viên. Tôi khoanh tay tự phì cười, hóa ra trong cái rủi có cái may! Tôi bèn nảy ra ý hay nên chạy vào cửa hàng gần kí túc xá. Có cái gì gây chú ý cho tôi từ lúc nãy, tôi nghiêng đầu nhìn và chợt trố mắt! Chữ ngược ư? Tôi khựng người nhìn chăm chú hơn. Đúng vậy đấy! Trong đầu tôi dường như lờ mờ một điều mà tôi chưa dám chắc. Ông bác say sưa điều chỉnh lệnh cho con rô bốt canh hàng, tim tôi lại rộn lên thật khó chịu. Tôi nhón một món đồ giơ trước mặt ông, nếu tôi tàng hình thì ít ra ông ấy cũng phải nhận ra hàng hóa của mình chứ. Đôi mắt của ông bác vẫn không hề tia tới tôi lẫn món đồ dù chỉ một phút giây nào. Sự bất lực trỗi lên và lập tức tôi bỗng thấy tủi thân kinh khủng. Mọi thứ đều bình thường duy chỉ có tôi là kẻ lạc loài, họ không quan tâm đến tôi. Tại sao chứ! Tôi vứt món đồ thật thô bạo và chạy biến ra ngoài ngồi bệt xuống nền đất. Muốn khóc cho hả dạ mà sao khó quá, hai con mắt cứ ráo hoảnh y như người bị mất cảm giác vậy. Tôi bắt tay làm loa và hét toáng lên… Ghét tất cả mọi người, tại sao lại bỏ rơi tôi chứ! “Này! La làng gì đấy?”. Tôi ngẩng phắt lên bởi giọng nói quen thuộc:
 - Q! Cậu đấy ah!
 Nhỏ nhướn mày:
 - Tất nhiên!
 Nó lái chiếc xe hiệu XAX đời thứ 12 chống cằm nhìn tôi. Tôi mừng húm nhảy cỡn lên xe nó. Q cười vì thái độ quá trớn của tôi, nhỏ nhấn ga nhấc xe lên làn đường dành cho xe hơi.
 - Cậu tự nhiên thế này lại hay hơn đấy! Đừng cố giả tạo với tớ làm gì.
 Tôi cười méo xẹo, tự dưng muốn kể ngay cho nhỏ nghe tất cả mọi chuyện. Nhìn qua ô cửa, tôi reo lên như đứa trẻ:
 - Mình đây rồi!
 Có nghĩa là với Q, tôi tồn tại. Nhỏ nhìn tôi, chả có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Cái kiểu cười ám chỉ của nó mách tôi sự biết trước điều gì thì phải. Tôi kiên nhẫn ngồi yên cạnh Q, nhỏ nhấn ga chạy với tốc độ mà mồ hôi tôi đổ ròng ròng. Hy vọng mấy anh chị rô bốt ven đường không lia trúng. Quả đúng vậy! Chúng tôi làm yên hùng xa lộ dễ cái ót, nói chính xác là lia không nổi với trình độ quái xế kinh hồn của nhỏ, mặt tôi nghệch ra, tôi cố đưa tay giữ lồng ngực mình cũng không dám la một tiếng, sợ đánh động “chúng”. Chưa tới 10 phút, tôi và Q đã xuất hiện trước cửa 1 tòa nhà sang trọng. Q chỉ cho tôi ngồi trên chiếc ghế giữa căn phòng xinh xắn tiện nghi khi chúng tôi lên đến phòng của nhỏ. Cảm giác đầu tiên là tôi bắt gặp một sự êm ái dễ chịu ngay dưới chân mình- con vật vàng vàng, nhỏ tròn xoe mắt nhòm tôi một cách ngây thơ sến. Miệng tôi cứ thế không ngậm lại được, bạn đoán thử đó là con gì? Thật kinh khủng:… đó là 1 con mèo! Chỉ là 1 con mèo thôi mà. Tôi chép miệng lơ đãng xoa đầu cậu bé, nó ngoan ngoãn dụi cái đầu lông mướt vào tay tôi, sao tôi lại cảm nhận đám lông lá đó một cách rõ rệt đến thế và tiếng kêu léo nhéo của nó nghe sao mà ám ảnh đẫm tâm trí tôi quá đỗi.
 - Tớ mất kiên nhẫn rồi đó!
 Tôi hỏi khi phải nói là rất lâu sau đó mà tôi và nhỏ vẫn đọ mắt với nhau. Cái cách biết tỏng của Q làm tôi phát cáu. Nhỏ co chân xếp bằng lại trỏ tay vào tôi:
 - Cậu biết cậu có điều gì khác thường chứ?- Tôi gật đầu- Và cậu biết lí do tại sao chứ?- Tôi dĩ nhiên lắc đầu.
 Cô nàng kẻ cả:- Thế này nhé!- Nhỏ bảo tôi bước ra và nhìn xuống đường- Cậu thấy gì nào? Điều gì không giống lúc thường ấy.
 Tôi chăm chú quan sát, thực sự mọi thứ vẫn bình thường nhưng quả là có điều gì đó khó chịu lắm thì phải. Bất chợt tôi thốt lên:
 - Không phải chứ! Mọi người chạy ngược chiều sao?
 - Còn nữa!- Q nói và chỉ tay về phía tấm quảng cáo trên cao. Tôi bất giác ngờ ngợ những thứ mà tôi vốn nghi hoặc khi nhìn những dòng chữ ngược giống như tôi đã bắt gặp ở cửa hàng ban nãy. Tôi xỏ tay vào túi quần chỉ về phía trước thốt lên nặng nề:
 - Là gì cũng được miễn cậu đừng nói với tớ đây là thế giới song song hay cái gì tương tự thế là…- Tôi phải ngưng bặt khi đối diện với mình là ánh mắt nghiêm túc nhưng vô cảm đến lạnh người của Q. Nhỏ chậm rãi:
 - Chúng ta đang ở một nơi khác, một nơi mà thoạt nhìn thì nó chẳng khác gì với thế giới của chúng ta nhưng thực chất mọi thứ đều bị đảo ngược về ngoại hình của vật chất. Hay nói cách khác đây là thế giới song song, nghĩa là cùng với thế giới mà chúng ta từng sống mọi vật đều luôn diễn biến, hành động, mọi lúc mọi nơi. Nó chỉ hoàn toàn mất đi khi chúng ta không còn nữa.
 Tôi lặng thinh bối rối, những chuyện như thế này sao lại xảy ra với tôi chứ! Giọng Q vẫn đều đều bên tai tôi:- Cậu có sống thật với chính mình không?- Tôi toan khẳng định “thương hiệu” cho mình nhưng ai dám đóng dấu cho cái thương hiệu đó, ngay cả bản thân tôi hiện giờ cũng che giấu mình rất nhiều. Tại sao? Tôi cũng không rõ nguyên nhân gì, tôi lo sợ điều gì khi thể hiện con người thật của mình chứ. Nhưng một điều chắc chắn là với Q, tôi cảm nhận sự tin tưởng nơi cô bạn ấy. Tôi đang sống thật với bản thân hơn.
 - Cậu đã mong mình là một người khác? Cậu không yêu lấy chính mình, phải không? Cậu cô đơn vì thiếu thứ gì đó bấy lâu cậu luôn tìm kiếm? Ai cũng có lúc đánh mất mình, quan trọng là hãy tìm lại chính cậu. Tớ hiểu cậu và sẽ ủng hộ cậu.
 Phải thế chăng. Đúng là có lúc tôi đã căm ghét mình cực kì, tôi luôn tự trách mình, đối diện với chính mình sao mà khốn khổ đến thế. Vỏ bọc của tôi ngoài việc tạo áp lực cho chính tôi ra thì nó cũng chẳng làm cho ai hạnh phúc… Đầu tôi bỗng choáng kinh khủng, tôi mất thăng bằng thì phải, tai tôi còn nghe văng vẳng lời của Q như nỗi ám ảnh đeo bám- Hãy là chính mình!… Hãy là chính mình… Hãy là chính mình… Tôi quay lại nhìn nhỏ thì bất chợt một ấn tượng nào đó chợt lóe lên gây xúc động thực sự và tưởng chừng vô cùng quen thuộc…
 - Đau, đau quá!
 Vai tôi bị nắm chặt, tôi choàng tỉnh và lơ mơ nhận ra trước mặt là cậu trai có gương mặt dễ nhìn đang lom lom nhìn tôi. Vẻ lo lắng cộng thêm nụ cười thoải mái khiến tôi hiểu ngay rằng cậu nhóc đang trêu chọc cái bộ dạng ngái ngủ nãy giờ của mình.
 - Chị mệt lắm hả, thấy chị ngủ say quá! Em xin lại cái khăn nhé!
 Ái chà, hóa ra cảm giác rõ ràng của đám lông mèo mướt là từ đây mà ra, tôi ngồi ngay ngắn lại không quên trả lại khăn cho nó. Lúc này mới để ý trên chiếc loa đang phát mẫu quảng cáo cho hãng thời trang ViTaDa, giọng của gã con trai nào đó luôn miệng “Hãy là chính bạn, chúng tôi luôn bên bạn”… Tôi không nén được bực bội- Hừ. Có gì hay ho chứ!
 - Em lên trạm sau thấy chị ngủ mất tiêu, mà tướng ngủ trông buồn cười chết được, tính cho chị mượn vai thôi ai dè chị quơ quào thế nào lấy cả cái khăn em quàng nơi cổ.
 Tôi vội xin lỗi cậu ta, trông bộ đồ thể thao ấy tôi nghĩ có thể hắn vừa từ khu thể thao về, mà trạm sau kể từ lúc tôi chợp mắt chỉ có thể là khu thể thao dành cho thiếu nhi bởi khu dành cho người lớn không nằm ở trung tâm nơi tôi ngủ thiếp đi. Thằng nhóc nhăn răng cười:
 - Làm gì nhìn người ta dữ vậy?
 - Thích thì nhìn thôi!- Tôi bỗng giật mình vì thái độ của mình, nếu là bình thường thì tôi đã từ tốn xin lỗi cậu ta và mau chóng giữ cho mình cái vẻ điềm đạm phát ngấy rồi, tôi chớp mắt nhận ra điều ngộ nghĩnh nào đó len lỏi vào từng hành động, cử chỉ. Có vẻ cậu bạn không để ý, cậu chào tạm biệt tôi và xuống trước tôi một trạm. Kí túc xá nam!... Tôi thở dài khi còn ngồi lại một mình, giấc mơ dường như chưa hề bị tôi quên lãng, tôi nắn bóp lên thái dương mình, quả là cơ thể tôi đã mệt mỏi rã rời do tối qua lao động trí óc không hợp lí, tình trạng học tập như thế kéo dài khá lâu báo hại dạo này nhiều kí ức bị gián đoạn trong tôi. Lạ một nỗi là chỉ có giấc mơ này là tôi nhớ rõ hết.
 “Trạm Kí túc xá nữ trường Đại học K” - Oaaaaaaaaa!...Thoải mái ghê!- Chưa bao giờ người tôi sảng khoái đến vậy, cứ như vừa trãi qua cơn ác mộng (thì đúng vậy đấy) và hiện giờ mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu. Tôi ngẩng nhìn lên bầu trời… đen ngòm! Cũng phải thôi! 7h mấy rồi còn gì! Vài cô bạn mà tôi có biết học khác lớp đang chỉ trỏ về phía tôi nhưng tôi lại chẳng thấy phiền toái chút nào, tôi nở nụ cười với họ. Nhưng khác với mọi khi tôi nghĩ về họ, không hẳn là bàn tán về tôi mà là về bóng dáng người đằng sau tôi.
 - Này em!
 Giọng nói này đích thị là thầy chủ nhiệm, sao trùng hợp vậy, vừa mới “thấy” mà. Tôi nghiêm trang chào thầy.
 - Làm gì sợ dữ vậy? Ai ăn thịt em hay sao?- Tôi lắc đầu.
 - Tôi thấy tư thế ngủ của em trên xe trượt cũng hơi “đẹp” đó, mai mốt em cứ như thế phát huy rồi người ta sẽ đánh giá nữ sinh trường này không sớm thì muộn cũng ế cả thôi. Cứ ngủ đi em nhé!
 Nói xong thầy bỏ đi chẳng quên ném cho tôi nụ cười vui vẻ. Tôi đứng tần ngần, nhún vai nhẹ nhõm. Tại sao những thứ giản dị thế này tôi lại không biết quý trọng nhỉ? Mọi người xung quanh tôi thật giản dị, tôi chỉ cần có thế thôi. Ôi, cánh cổng Kí túc xá hôm nay sao quá đỗi đáng yêu, bước chân tôi nhẹ tênh và trong tay tôi là tin nhắn của cô bạn mới. Dường như tôi sắp chạm được vào điều mà tôi mong chờ, có còn xa nữa không…
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .